Mấy ngày cận tết, các bạn hiền ghé thăm. Xuất sĩ có, cư sĩ có. Kì lắm! Sao không một chút xúc động, mà lại nhớ hoài.
Sau đó, tôi lại có chuyến đi Đà Nẵng, Huế. Trên những chuyến xe Tết chật chội, tiếng vang toàn giọng Quảng và Huế.
Sau đuôi những chiếc xe vội vã, thỉnh thoảng tôi gặp câu rất dễ thương: Xin đừng hôn em!
Và với những ký ức mới rợi, chưa đến Huế, tôi chợt nhớ nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, với bài thơ Anh đừng khen em. Thoáng qua thôi.
Dừng chân tại quán cơm chay Khai Tâm ở phố Phan Chu Trinh, Đà Nẵng với các em Ánh, Nhung, Trung, Trấn, Lan, Tâm và Huy, tôi lại gặp một duyên lạ khác.
Một bạn trai trẻ xa xứ về thăm Đà Nẵng, tự nhiên chủ động chào tôi. Bạn khen tôi "dễ thương" (chời ơi!) và yên, và xin gặp riêng. Sau vài phút trò chuyện với bạn, tôi lại nhớ hơn nữa các bạn hiền mới ghé thăm Tết và bài thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ. Không nhớ hết trọn bài. Lần đầu khi mới làm quen/ Anh khen cái nhìn em đẹp/ Khi đọc một cuộc đời buồn/ Lòng em xót xa, ấm ức / Anh khen em giàu cảm xúc / Và bao điều nữa...? - Anh khen / Em sợ lời khen của anh / Như sợ chiều về, hắt lối / Nhiều khi ngồi buồn một mình / Trách anh sao mà nông nổi....
Giờ mới chép được trọn bài đầy đủ.