tạp ghi của Giác Kiến







Pages

17.9.17

Một chút si tình

Từ khi mới biết trang mạng xã hội facebook, tôi đã cảm thấy ảnh hưởng không tốt của phương tiện truyền thông này rồi. Sau đó, nghe một số bạn nói về tiện ích của nó, tôi không hề bị cám dỗ.
Thế mà gần đây, nói gần đây chớ cũng bảy tám năm rồi, khi có một số bạn thân đi học hoặc đi làm xa, tôi bắt buộc phải nhờ đến phương tiện này để nối kết với các bạn. Sau một thời gian sử dụng, tôi thấy mình có bén một chút si tình với anh chàng facebook. Nhưng không đáng kể. Tôi ngưng.
Dù sao cũng một lần có duyên, tôi thỉnh thoảng quay lại.
Sau vài lần dạo chơi trên facebook kiểu cởi ngựa xem hoa, tình cờ tôi bắt gặp một gương mặt mới: Nhà thơ Hồ Ngạc Ngữ. Tôi cảm ngay cái tình của anh. Theo dòng thời gian, cái cảm ấy tự nhiên tự động thăng hoa. Từ cái tình của Người hành khất, và cũng giống như của bao người khác...
NGƯỜI HÀNH KHẤT
Em đến, bất ngờ như hạnh phúc
Sưởi lòng nhau những ánh lửa hồng
Đường có xa, cơn mưa chiều có lạnh
Trái tim mình là bếp lửa mùa Đông
Em đến, vòng tay mình ấm lại
Anh trao em tất cả nồng nàn
Em trao anh những nụ hôn mềm mại
Như những đóa hoa chẳng thể nào tàn
Mưa...,có lẽ, ngoài trời đang đổ hạt
Những bóng người trong đêm lạnh lang thang
Đâu cần gì, trước khi về bụi cát
Anh chỉ cần em, dẫu đã muộn màng
Em đến trong cơn mơ không thực
Anh đâu thấy gì trong bốn bức tường hoang
Đêm bệnh viện anh như người hành khất
Một tình yêu như giọt nắng chưa tan
HỒ NGẠC NGỮ
Nhà nghỉ thân nhân
bv Bà Rịa,31.08.2017
đến...
rồi lặng lẽ đi qua kiểu mình ta ngồi lại bên sông vắng, mặc khách giang hồ lặng lẽ qua.

LẶNG LẼ
Lặng lẽ đi qua nơi nào có Phật
Trong tâm tôi Phật choán khoảng trời
Lặng lẽ đi qua nơi nào không Phật
Ồn ã buồn vui những chuyện cuộc đời
Núi lặng lẽ đứng nghìn năm dáng núi
Những nhà sư lặng lẽ qua đời
Tiếng kinh kệ rơi vào cô tịch
Vầng trăng buồn lặng lẽ mồ côi
Đừng khóc nhé em, khi đời xa cách
Chuyện tình yêu vốn đã xa xôi
Đêm tôi nhìn bóng mình trên vách
Tôi là ai mang dáng con người ?
Thôi hãy sống những ngày lặng lẽ
Buồn và vui cũng thế mà thôi
Em cứ quên tôi, thôi đừng nhớ
Như một đóa hoa lặng lẽ mỉm cười
HỒ NGẠC NGỮ

Cũng như bao mối tình khác, theo thời gian tình yêu đã khiến anh theo Phật mỉm miệng cười trước mộng phù vân
GIẤC MỘNG PHÙ VÂN
Đi qua cõi người là đi qua nẻo thương đau
Như hạt lúa tách mầm để sinh sôi cây lúa
Con đường trần gian em gánh gồng bao thương nhớ
Để một tình yêu ngày ấy ra đời
Đi qua cuộc đời, tôi nhận ra tôi
Từ cát bụi sẽ trở về cát bụi
Trong bóng hoàng hôn chim bay về núi
Như bước chân xa lặng lẽ quay về
Những kẻ lên non, những người xuống biển
Mới biết non cao và đáy biển sâu
Chỉ có lòng người là khó biết
Nỗi cô đơn như đêm trắng không màu
Tôi sống cuộc đời nơi mặt đất tôi sinh ra
Yêu thương trần gian, những người gặp gỡ
Như Chúa đã đi qua Mùa Thương Khó
Phật đã mỉm cười trước giấc mộng phù vân
HỒ NGẠC NGỮ
Và sau một vòng thời gian, cô đơn lại là một cái kết (có thể trong nhiều cái kết của tình) khi ta xót xa nhìn lại bóng mình. May mà có rượu.
Ly Rượu
Tháng Mười Hai
Tháng mười hai như ly rượu đã vơi
Vị cay đắng, ngọt ngào đang lắng xuống
Vẫn nhớ bóng người trong chiều mộng tưởng
Vẫn xót xa khi nhìn lại bóng mình
Tháng mười hai cây lá hãy còn xanh
Cuộc sống vẫn luôn cho màu hy vọng
Hai khung trời dẫu chưa ở cạnh
Nếu có nhớ nhau vẫn nối nghìn trùng
Tháng mười hai con chim nhạn giữa trời không
Đang bay một mình một mình trong hiu quạnh
Chúng ta sống giữa thời ly tán
Mỗi người là chiếc bóng thiên di
Ngày qua đi năm tháng sẽ qua đi
Thời gian không tháng cùng năm tận
Anh sẽ uống dùm em ly rượu cặn
Dẫu có đau thương cay đắng ngọt ngào...
Hồ Ngạc Ngữ

Rồi để thoát nỗi cô đơn, tình phải tìm thần. Không phải thần ái tình, mà là thần chú Hồn Nhiên.
THẦN CHÚ
Thả gió bay đi những sợi tóc buồn
Thả nỗi muộn phiền trong nắng chiều buông
Thả niềm cô đơn lên bầu trời rộng
Ngồi lại bên nhau thanh thản tâm hồn
Giữ lấy thương yêu trong mỗi cuộc đời
Giữ những ngọt ngào trên đóa môi tươi
Giữ màu biển xanh trong đôi mắt biếc
Và giữ hồn nhiên trong mỗi nụ cười
HỒ NGẠC NGỮ
Tưởng rằng đã yên, nào ngờ vẫn xót. Lại nhâm nhi chén trà.
n ă m p h ú t
c h o m ộ t c h é n t r à :
một nhà sư 80 tuổi cất tịnh xá trên núi tu đã 40 năm.
khách thập phương đến viếng đều khen ngợi ông có sức khỏe tốt, tu hành kiên tâm.
tôi nghe nói ông leo hàng trăm bậc đá lên tịnh xá mà không mệt nhọc.
tôi nghĩ nếu công phu 40 năm ông lên được cõi trời đao lợi có lẽ tốt hơn chỉ leo đến tịnh xá.
lời bình:
tìm Phật chỉ thấy núi
sương trắng phủ mênh mang
con ong tìm hương lại
uổng nửa đời thênh thang
h n n
16.08.2017
Tình tôi dừng lại ở đây.
Nhưng không được. Tôi như thể si thơ Hồ Ngạc Ngữ. Đọc lại thơ anh như được... trở về.
TRỞ VỀ
MÁI NHÀ XƯA
Rong ruổi nửa đời trong cát bụi
Quên quê nhà cũ, ánh trăng xưa
Đêm qua nghe lá ngoài sân rụng
Tiếng ếch buồn kêu giữa bóng mưa
Chẳng biết người về có lạnh không
Đò khuya có chở nỗi mênh mông
Vầng trăng từ độ người ly biệt
Vẫn nhớ người xa một tấm lòng
Bầu trời quê cũ vẫn trong xanh
Vẫn mái nhà xưa ngọn gió lành
Cánh vạc mang tin người trở lại
Xa rồi sáu cõi mộng phù vân
Một bóng trăng vàng giữa đêm Xuân
Đã đi, như một kẻ độc hành
Đã về, lòng vẫn là viên ngọc
Chẳng vướng xưa nay một mảy trần
HỒ NGẠC NGỮ
THƠ TẶNG
CÔ GÁI TU THIỀN
Khi những bông hoa lạc loài trong phố
Có lẽ em đang khép cửa căn phòng
Lặng lẽ ngồi im bên khung cửa sổ
Buông hết lòng mình vào khoảng mênh mông
Buông cả thiên thu vào miền tịch lặng
Thả một bè lau qua bên kia sông
Em thấy cuộc đời chỉ là cát bụi
Còn lại tâm mình là bóng trăng trong
Nhưng em biết mình đang trở lại
Với thương yêu từ một tấm lòng
Dù gió cuốn đi về nơi vô tận
Em thõng tay vào buổi chợ đang đông
HỒ NGẠC NGỮ
27/12/2014
Và nữa
Hạnh Nguyện
Người đi chưa trọn kiếp người
Đã mong vẽ một chân trời thiên thu
Tôi về phố chợ ẩn cư
Nhặt thương yêu giữa tiếng cười nhân gian
Hồ Ngạc Ngữ
9.3.2015

NGHE TIN BÃO SỐ 4
Nghe nói, bão đang về phương Bắc
Anh ở phương Nam nghe gió se lòng
Nghĩ tới những cánh đồng mùa gặt
Những phận người sao mãi long đong
Cây cơm nguội vàng đứng ở ven sông
Biết có còn sau ngày dông bão
Mùa này có những cây hoa gạo
Đang xanh xao trên những đường làng
Những cánh chim bay về phương Nam
Đang tìm đậu miền đất lành nắng ấm
Người tha phương xa quê nhà buồn lắm
Cầu mong đêm nay cơn bão đừng về...
HỒ NGẠC NGỮ
25/07/2017

B ã o N h ớ
Có trận bão nào âm ỉ lòng anh
Để anh nhớ về em mãi mãi
Nhớ hương tóc, đôi môi hoang dại
Mình đã tìm nhau trong suốt cuộc đời
Có trận bão nào qua những biển khơi
Để kỷ niệm đã trở thành làn sóng
Và anh bỗng như con thuyền đắm
Chở yêu thương không đến được bến bờ
Một đời người đâu chỉ những giấc mơ
Như bão tố đâu chỉ là sóng gió
Những cơn bão của cuộc tình còn đó
Xoáy buốt đời nhau biết đến bao giờ
Như lòng anh đâu chỉ có vần thơ
Mà có cả nghìn trùng bão nhớ
Mỗi ngày anh trông ra đầu ngõ
Ngỡ em về theo cơn gió heo may
H ồ N g ạ c N g ữ
Đêm 15/09/2017
...
Tôi lại nhớ chuyện tình lão bán ngo của mình.
Giật mình thương lão bán ngo
Ngày đêm nửa gánh mà lo nhân tình
Gối dùn tai điếc đinh ninh
Lửa vô thường bén ngo mình cháy không.
Không thể si nữa.
Đi xa quá rồi.
Ngưng thôi.

Tưởng cũng chưa nhiều nên nói mới chỉ là một chút si tình.

Hòa Vang, 17/9/17

No comments: