tạp ghi của Giác Kiến







Pages

26.1.17

Tết, Thơ và Ta

Ra Đà Nẵng lần này, rất muốn gặp Tâm Nhiên và Lê Đình Bích mà không gặp được. Tiếc quá chừng. Tết nhứt làm ta cũng bận rộn. Thơ, dạo này, dường như có chức năng làm cho tôi chậm lại. Cứ mỗi khi muốn chậm là tôi ngâm nga.

Hôm kia đọc Lâm thị Mỹ Dạ

Lần đầu khi mới làm quen
Anh khen cái nhìn em đẹp
Trời mưa òa cơn nắng đến
Anh khen đôi má em hồng

Gặp người tàn tật em khóc
Anh khen em nhạy cảm thông

Thấy em sợ sét né giông
Anh khen sao mà hiền thế!

Thấy em nâng niu con trẻ
Anh khen em thật dịu dàng

Khi hôn lên câu thơ hay
Ấp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức
Thương người làm thơ đã mất
Trái tim giờ ở nơi đâu?

Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức
Anh khen em giàu cảm xúc
Và bao điều nữa...? - Anh khen

Em sợ lời khen của anh
Như sợ chiều về, hắt lối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi

Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ cho em cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh

Anh ơi, anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em.
(Anh đừng khen em)

Hôm qua đọc Nguyễn Khuyến 

Đã bấy lâu nay bác tới nhà,
Trẻ thì đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu, sóng cả, khôn chài cá;
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ;
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có,
Bác đến chơi đây, ta với ta.
(Bạn Đến Chơi Nhà)

Không gặp Tâm Nhiên, giờ lại tìm Tâm Nhiên mà đọc.

Đời đạo bao lần rồi hý luận
Bàn đi tán lại suốt đêm dài
Con người thao thúc chừng ấy chuyện
Cốt để hiểu rằng: Ta là ai ?

Ta là ai đây ? Đầy thắc mắc
Mỗi người tự hỏi tự đáp thôi
Mới biết xưa nay vì chấp ngã
Mà sinh với tử mãi luân hồi

Cái ý suy tư từ vọng tưởng
Tưởng ra đủ thứ Phật ma tiên
Thánh thần cứu độ... tào lao hết
Quên đi thực tại cái hiện tiền

Đạo gì thực hơn là đạo sống ?
Sống chi thì cũng phải thương yêu
Yêu thương tất cả muôn loài đó
Trổ hoa trí tuệ ngát muôn chiều. (Ta là ai?)

Đó là mấy dòng mới rợi của Tâm Nhiên.

Tôi dừng ở đây, đọc một loạt những bài viết về hành trình đi tìm bản ngã của Sándor Márai, của Choi In-ho, rồi của Nguyễn Ngọc Tư, Hà Thủy Nguyên, Nguyễn Phương Mai, Miên Thảo...
Thì ra, tất cả đều do cái tưởng mà ra. Ta Ta và Ta. Hết đi tìm rồi kiến tạo. Hết kiến tạo lại đi tìm.

Tôi lại muốn đọc lại Trưởng lão Giác Dũng

Xin tự tánh đừng cho tôi nếp sống
Trong ấm êm nhung gấm của chương đài
Vì bên tôi còn lắm người vất vả
Sống cuộc đời phải nếm mật nằm gai.
Xin tự tánh đừng cho tôi nếp sống
Mãi sanh lòng kiêu hãnh bởi tự cao
Nhìn chung quanh bằng đôi mắt tự hào
Thành hoang đảo, đầy tôi xa vĩnh viễn.
Xin tự tánh ban cho tôi nếp sống
Phải hằng thường kham nhẫn để hòa nhau
Vì kiếp người vương vấn mãi sầu đau
Do bản ngã lộng quyền che khuất trí.
Xin tự tánh ban cho tôi nếp sống
Hạnh thanh bần biết đủ lấy làm vui
Sống yêu thương ấp ủ khắp muôn loài
Được như thế tôi vo tròn lẽ sống.
(Vo tròn lẽ sống)

Tết, có thời gian đọc thơ, để nhìn lại mình, cũng vui nhỉ!

No comments: