tạp ghi của Giác Kiến







Pages

24.1.17

Xin đừng khen em

Mấy ngày cận tết, các bạn hiền ghé thăm. Xuất sĩ có, cư sĩ có. Kì lắm! Sao không một chút xúc động, mà lại nhớ hoài.
Sau đó, tôi lại có chuyến đi Đà Nẵng, Huế. Trên những chuyến xe Tết chật chội, tiếng vang toàn giọng Quảng và Huế.
Sau đuôi những chiếc xe vội vã, thỉnh thoảng tôi gặp câu rất dễ thương: Xin đừng hôn em!
Và với những ký ức mới rợi, chưa đến Huế, tôi chợt nhớ nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ, với bài thơ Anh đừng khen em. Thoáng qua thôi.
Dừng chân tại quán cơm chay Khai Tâm ở phố Phan Chu Trinh, Đà Nẵng với các em Ánh, Nhung, Trung, Trấn, Lan, Tâm và Huy, tôi lại gặp một duyên lạ khác.
Một bạn trai trẻ xa xứ về thăm Đà Nẵng, tự nhiên chủ động chào tôi. Bạn khen tôi "dễ thương" (chời ơi!) và yên, và xin gặp riêng. Sau vài phút trò chuyện với bạn, tôi lại nhớ hơn nữa các bạn hiền mới ghé thăm Tết và bài thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ. Không nhớ hết trọn bài. Lần đầu khi mới làm quen/ Anh khen cái nhìn em đẹp/ Khi đọc một cuộc đời buồn/ Lòng em xót xa, ấm ức / Anh khen em giàu cảm xúc / Và bao điều nữa...? - Anh khen / Em sợ lời khen của anh / Như sợ chiều về, hắt lối / Nhiều khi ngồi buồn một mình / Trách anh sao mà nông nổi....

Giờ mới chép được trọn bài đầy đủ.
Anh đừng khen em

Lần đầu khi mới làm quen
Anh khen cái nhìn em đẹp

Trời mưa òa cơn nắng đến
Anh khen đôi má em hồng

Gặp người tàn tật em khóc
Anh khen em nhạy cảm thông

Thấy em sợ sét né giông
Anh khen sao mà hiền thế!

Thấy em nâng niu con trẻ
Anh khen em thật dịu dàng

Khi hôn lên câu thơ hay
Ấp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức
Thương người làm thơ đã mất
Trái tim giờ ở nơi đâu?

Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức
Anh khen em giàu cảm xúc
Và bao điều nữa...? - Anh khen

Em sợ lời khen của anh
Như sợ chiều về, hắt lối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi

Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ cho em cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh

Anh ơi, anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em


1973
(Văn chương một thời để nhớ, Nxb Văn học, 2006)

Tết đã cận kề, không có thời gian đến thăm các bạn hiền, cũng chẳng có quà gì đáng giá cho các bạn hiền, tôi gởi chút tình của mình theo Lâm Thị Mỹ Dạ vậy. 
Chúc các bạn yên vui và luôn yêu đời.
sgk

----------------
Về núi, tìm đọc được những dòng chia sẻ tâm sự của nhà thơ, thấy thú vị nên lưu và chia ở đây cùng các bạn.
"...Hồi đó, tôi có quen một người bạn trai. Anh quý tôi tới mức cái gì tôi làm, cái gì tôi có anh cũng đều khen. Chưa bao giờ tôi thấy anh chê trách tôi cái gì, dẫu có những việc tôi làm không đúng. Chúng tôi thuần tuý là bạn, chưa có gì để manh nha cho một tình yêu. Nhưng tình bạn như vậy sẽ đi đến đâu, có giúp nhau được gì trong đời sống này. Nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ thấy buồn bã quá. Tự dưng tứ thơ “anh đừng khen em” bất chợt đến. Tôi viết một mạch, đọc lại thấy nghi ngờ, không biết đây có phải là thơ hay không? Ngày đó, tôi ít tin vào khả năng thơ phú của mình. Tôi đang viết câu cuối của bài thơ thì chị Nhàn mở cửa vào. Tôi vò vội tờ giấy giụi xuống mép chiếu. Chị Nhàn chạy đến thấy được, chị tưởng tôi cất thư tỏ tình của ai. Chị giằng co tờ giấy với tôi. Cuối cùng chị đã lấy được nó. Tôi đỏ mặt: “Em làm thơ đó nhưng không phải là thơ. Trả lại cho em đi!”. Chị Nhàn đọc một cách chăm chú rồi reo lên: “Đây là bài thơ hay, có tứ lạ. Tao nói thiệt đó, thơ đây mà. Mày đừng xé đi để tao đưa cho thầy Xuân Diệu đọc cho”. Tôi nhướng mắt vẻ nghi ngại: “Chị không đùa em chứ? Đó đúng là thơ thiệt không đó chị Nhàn?”. Chị Nhàn bảo tôi chép sạch và đưa cho thầy Xuân Diệu. Và Bài thơ Anh đừng khen em của tôi được khẳng định.
Đó là những kỷ niệm đẹp mà tôi nhớ mãi trong đời làm thơ của tôi. Tình yêu không có trong tôi trước – Cuộc sống cho tôi tình yêu luôn luôn mới…"

Tôi xin tô đậm câu này: Tình yêu không có trong tôi trước – Cuộc sống cho tôi tình yêu luôn luôn mới. Tặng Ánh, Nhung, Trung, Trấn, Lan, Tâm và Huy nhé. Hẹn ngày gặp lại.

No comments: