Nhà thơ Đỗ Trung Quân có một bài thơ về mẹ rất hay.
“Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?”
Tôi thích và hễ có cơ hội là đọc và chia sẻ lại với bạn bè.
Hôm nay tình cờ lại gặp một bài nữa, cũng về mẹ, rất hay.
Ngày ta chào mẹ ta đi
Mẹ ta thì khóc – ta đi thì cười
Mười năm
Rồi lại thêm mười…
Ta về ta khóc
Mẹ cười – lạ không ?
Ông ai thế ? tôi chào ông !
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
Ông có gặp thằng con tôi ?
Hao hao tôi nhớ nó người như ông …
…
Mẹ ta trả nhớ về không
Trả trăm năm lại bụi hồng…
…Rồi đi …
Tôi không biết bàn gì thêm.
Rất cảm động và nể nhà thơ.
No comments:
Post a Comment