Mỗi khi đối diện với đau bịnh là khi tôi nghĩ về cái chết dữ dội. Tôi nghĩ chắc ai cũng vậy.
Lần này, cảm gió thôi thì chẳng có gì đáng nói. Khổ cái là Tâm Hạnh về, tặng cho cuốn The Consolations of Mortality của Stark đúng vào lúc này. Quá kinh điển mà cũng ráng đọc, vì dường như chưa có ai viết về chết hay như Stark. Tôi nghĩ vậy.
Hay. Đọc Stark, tôi nhớ thầy tôi, Trưởng lão Giác Dũng. Có lần sau chuyến đi Trung Quốc về, thầy bị bùng lỗ tai, rồi ù, rồi như điếc luôn, bịnh luôn. Không nghe gì hết. Bác sĩ tới khuyên đủ điều. Nhưng không nghe vẫn không nghe. Không biết vì bịnh nên đau tai hay là đau tai thành bịnh. Với thầy tôi, bịnh là quá bình thường, chẳng có gì phải bận tâm. Nhưng bùng tai rồi không nghe được thì quả là vấn đề. Và nguyên do chính của vụ bùng tai là do đi máy bay.
Sau hơn một tháng với nhiều cách thử mà không thấy hiệu quả, thầy quyết định nhập thiền và vận hơi thở. Không biết cụ thể thế nào, mà thầy chỉ nói gọn là, ngồi kiên định và... nín thở luôn (yêu cầu người đọc cẩn thận, đừng bắt chước, nguy hiểm!) Thế là thầy nghe tai bùng... nổ một tiếng. Thế là xong. Nghe bình thường. Kể như không có gì.
Với thầy, bịnh và chết là như thế.
Còn tôi, và chắc nhiều người nữa, thấy bịnh và chết là ngán.
Lại đọc making sense of death kiểu Stark thì đúng là bùng tai luôn.
Chưa.
Nhớ thầy.
Lại nhớ một bậc thầy lớn nhắc lời một bậc thầy lớn, nói lời một bậc thầy lớn rằng:
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch trùng khơi phong kiều
...
Đã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời.
Nói như vầy mà nghe không bùng lỗ tai mới lạ.
Lần này, cảm gió thôi thì chẳng có gì đáng nói. Khổ cái là Tâm Hạnh về, tặng cho cuốn The Consolations of Mortality của Stark đúng vào lúc này. Quá kinh điển mà cũng ráng đọc, vì dường như chưa có ai viết về chết hay như Stark. Tôi nghĩ vậy.
Hay. Đọc Stark, tôi nhớ thầy tôi, Trưởng lão Giác Dũng. Có lần sau chuyến đi Trung Quốc về, thầy bị bùng lỗ tai, rồi ù, rồi như điếc luôn, bịnh luôn. Không nghe gì hết. Bác sĩ tới khuyên đủ điều. Nhưng không nghe vẫn không nghe. Không biết vì bịnh nên đau tai hay là đau tai thành bịnh. Với thầy tôi, bịnh là quá bình thường, chẳng có gì phải bận tâm. Nhưng bùng tai rồi không nghe được thì quả là vấn đề. Và nguyên do chính của vụ bùng tai là do đi máy bay.
Sau hơn một tháng với nhiều cách thử mà không thấy hiệu quả, thầy quyết định nhập thiền và vận hơi thở. Không biết cụ thể thế nào, mà thầy chỉ nói gọn là, ngồi kiên định và... nín thở luôn (yêu cầu người đọc cẩn thận, đừng bắt chước, nguy hiểm!) Thế là thầy nghe tai bùng... nổ một tiếng. Thế là xong. Nghe bình thường. Kể như không có gì.
Với thầy, bịnh và chết là như thế.
Còn tôi, và chắc nhiều người nữa, thấy bịnh và chết là ngán.
Lại đọc making sense of death kiểu Stark thì đúng là bùng tai luôn.
Chưa.
Nhớ thầy.
Lại nhớ một bậc thầy lớn nhắc lời một bậc thầy lớn, nói lời một bậc thầy lớn rằng:
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch trùng khơi phong kiều
...
Đã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời.
Nói như vầy mà nghe không bùng lỗ tai mới lạ.
No comments:
Post a Comment