Đây là bài viết ngắn về thương và tin nhân đọc 2 bài viết
trên trang Thiền Quang (do tôi lập ra và giao cho anh Duy Thịnh làm sau đó). Sau khi viết mấy dòng này, tôi thấy cần lưu và chia sẻ những gì mình viết trên trang blog của mình. Trang này tôi lập ra sau lần gặp Đức Dalai Lama tại Pune trong một dịp đặc biệt, và tôi thấy cần chia sẻ những điều hay và đáng ghi nhớ trong những dịp như thế với người thân của mình. Tuy nhiên, sau đó, tôi phải tập trung cho chương trình học của mình, không viết và chia sẻ gì trên blog được. Tiếp sau đó nữa là bao việc kéo theo tiêu tốn hết quỹ thời gian của mình. Mãi cho đến hôm nay, tạm yên nghỉ nơi góc núi này, tôi mới có thể trở lại với blog này đây. Hy vọng sự bình yên nơi đây sẽ cho phép tôi ngồi gõ lại những dòng tạp ghi nhưng với nhiều điều hay với người thân của mình.
Sau khi đăng 64 mục bài đầu tiên trên trang Thiền Quang, tôi
tạm ngưng để kiểm tra và khắc phục các lỗi cần sửa và bổ sung những thông tin cần
thiết trước khi giao cho người khác phụ trách.
Sau 30 ngày giới thiệu trang thông tin này cho một số bạn để
chia sẻ và mong các bạn đóng góp ý tưởng và bài viết để cùng chung xây dựng
trang Thiền Quang như một ngôi nhà chung, số lượt đọc bài là 2464 và số
follower là 2. Con số này quá khiêm tốn, nhưng số lượt đọc đó đã thể hiện sự ủng
hộ đáng trân trọng của các bạn.
Có một điều khá thú vị là, trong số 2464 lượt đọc đó, có 2
bài số lượt đọc là 0. Đó là bài Tình
thương: Bài tập thiết yếu của Nữ Thiền Sư Pema Chodron và bài Câu
chuyện của niềm tin của Ts. Giáp văn Dương (Nguồn: Tia sáng, TQ đăng lại). Chợt
một câu hỏi nhỏ thoáng qua “tại sao 2 tiêu đề này không được đoái hoài tới?”
Tôi không dám nghĩ đến tình trạng Tình thương và Niềm tin mất
chỗ đứng trong lòng người hiện nay. Tôi nghĩ có thể Tình thương và Niềm tin là
2 yếu tố không thể thiếu trong một người nếu người đó cần tồn tại và phát triển.
Sự có mặt của Tình thương và Niềm tin trong lòng người là điều tất yếu, nên việc
bàn về hai phẩm chất này là không cần thiết nữa chăng?
Thế là đọc lại những điều Nữ Thiền Sư Pema Chodron và Ts.
Giáp văn Dương đã trở thành cái duyên để tôi biết thương và tin mình hơn.
Pema Chodron thì nhấn mạnh rằng yêu thương chính mình và đối
cư xử chân thành với chính mình là điều mà chúng ta ai cũng cần. Điều này được
minh hoạ bằng một hình ảnh rất dễ thương: chim mẹ luôn chở che và chăm sóc cho
những chú chim non của mình cho đến khi chúng đủ mạnh để có thể bay xa. “Chúng
ta là ai trong hình ảnh này, thưa các bạn – chim mẹ hay chú chim non?”
Giáp văn Dương thì chia sẻ niềm tin mà anh có được và đặt vào
các cá nhân và xã hội có hệ thống chăm sóc những cá nhân đó. Anh vui khi ngộ
ra rằng người ta “giàu mạnh vì họ tin ở con người.” Nhìn người rồi ngẫm lại ta.
Anh tự hỏi: Phải chăng đang có một cuộc “khủng hoảng niềm tin” ở đây? Và anh thắc
mắc khi nào thì người ta không tin nhau? Anh lo lắng “khi niềm tin giữa người với
người đã trở nên cạn kiệt.”
Cuối cùng, anh dẫn ý của nhiều người và khẳng định rằng, cá
nhân và xã hội, muốn phát triển nhất thiết phải cần có niềm tin.
Đến đây, tôi cảm thấy tri ơn Pema Chodron và Giáp văn Dương
đã chia sẻ và các bạn đã cho tôi cái duyên để nhìn lại, để thương và tin mình
hơn. Và khi chúng ta biết thương và tin mình hơn, như Pema Chodron nói, chúng
ta đã mở được chìa khoá để thương và tin mọi người hơn.
Giác Kiến
No comments:
Post a Comment